Văn chương là 1 điều siêu đỗi kì diệu. Nó khiến cho người ta vui, làm cho người ta buồn. Nó in trên giấy các mẫu chữ ngay ngắn thấm đượm người yêu văn. Nó vẽ cho đời những sắc màu rực tinh quái giúp tâm hồn thêm đẹp.
Nhưng, giống như đại văn hào Vitor Hugo từng nói: “Nếu 1 nhà văn chỉ viết cho thời đại của mình thì tôi sẽ bắt buộc bẻ bút và vứt nó đi.” Và có Hoàng tử bé, Antoine de Saint-Exupery đã thành công trong việc khiến cho người “thư kí trung thành” (Banlzac) của toàn bộ thế hệ, viết buộc phải một áng văn chương bất hữu trong nền văn học nước Pháp.
Nội dung 1
Hoàng tử bé, cậu chàng tới từ tiểu hành tinh B 613. Tiểu hành tinh mà được đặt tên theo sở thích kì lạ của người lớn – những người chỉ đặt mối bận tâm của mình dành cho những con số rối rắm đáng nhàm. Tiểu hành tinh đựng một bông hoả hồng mà ngày nào cậu cũng tưới, đựng ba quả lửa mà tuần nào cũng nạo vét, cất các cây bao báp mà nếu ko kịp thời phát hiện và diệt trừ hay “để sau” thì kiên cố sẽ là 1 mầm mống tai họa khiến cho hành tinh bị hủy diệt. Đó cũng là tiểu hành tinh mà hầu như chẳng lớn hơn một ngôi nhà là bao và chỉ cần dịch ghế đôi chút là có thể ngắm Mặt Trời lặn đến lúc thỏa chí. Có một ngày, cậu đã ngắm Mặt Trời lặn tới bốn mươi bốn lần. Bởi bạn biết đấy, khi người ta buồn, người ta sẽ buồn đến độ cảm thấy yêu luôn cả ánh tà dương…
Hoàng tử bé, cậu chàng thích cười – nụ cười hồn nhiên, chân chất, tóc cậu vàng, lóng lánh như vầng trăng sáng tỏ kia. Cậu hay hỏi và chẳng bao giờ buông tha cho câu hỏi của mình, nhưng lạ thường thay, cậu chẳng bao giờ nhọc lòng hay giải đáp thắc mắc của người khác. Và rằng, “Nếu một ngày kia bạn du ngoạn tới Châu Phi, giữa chốn sa mạc. Và trường hợp bạn với đi ngang qua đó, tôi cầu mong bạn đừng vội vã, hãy đợi một khi ở ngay dưới vì sao!” Bởi biết đâu, sẽ mang 1 bé con tới bên bạn ?
Tôi tin rằng, nương theo “chuyến thiên di của đàn chim trời”, bé con ấy đã “làm cuộc trốn chạy”, du ngoạn khắp những hành tinh.
Đáp xuống lần thứ 1 tại hành tinh do một ông vua ko thần dân cư ngụ. Ông vua bảo: “Quyền lực đầu tiên dựa vào lẽ phải”, dựa vào lúc “các điều kiện được hội đủ”, ấy cũng là giây lát mệnh lệnh sẽ được ban bố. Cho nên chốc lát ấy, ông vua đã bảo sở hữu hoàng tử bé rằng, ông sẽ phong cho cậu khiến cho thượng thư, thượng thư bộ hình. Nhưng cả hành tinh kia, nhỏ bé tới vậy, khiến gì sở hữu ai để phán xử ? Để đáp lời, ông vua bảo: “Thế thì khanh cứ phán xử chính bản thân ấy. Đây là việc khó nhất. Phản xử chính bản thân mình bao giờ cũng khó hơn nhiều so với phán xử người khác. Nếu khanh phán xử chính bản thân khanh thành công, thì chứng tỏ khanh là một bậc hiền giả.”
Vậy ấy ! Muốn hái quả ngọt, trước nhất phải biết đưa mình thành bị cáo của phiên toà thẩm án lương tri, cần biết tìm kiếm những nhành cây, ngọn lá khiếm khuyết để thay đi và mọc lên chồi non mới, từ đó đơm hoa kết quả cho cả một giai đoạn tự hoàn thiện, cố gắng.
Và bắt buộc chăng, sự thực rằng, thế giới này hoàn toàn ko hề phức tạp như những gì chúng ta vẫn hằng nghĩ tới ? Đúng là thế đấy ! Nếu ở hành tinh đầu tiên mà cậu viếng thăm, đối mang các ông vua, “mọi người ai cũng là thần dân”, thì ở hành tinh trang bị hai, ai cũng “đều là người hâm mộ” đối sở hữu những kẻ hợm hĩnh. Một thế giới siêu đỗi đơn giản, vô cùng đỗi chân chất !
Còn bước sang hành tinh đồ vật ba, hành tinh mang 1 ông nát rượu ở. Ông giải đáp cho từng câu hỏi của cậu chàng hoàng tử: “Ta đang uống”, “ta uống để quên đi”, “để quên đi rằng ta vô cùng xấu hổ”, “xấu hổ vì uống!”. Rồi thế là ông đã gieo trong lòng cậu chàng một nỗi băn khoăn khó tả.
Mang theo sự bối rối trong suốt cuộc viễn du, hành tinh thiết bị tư – hành tinh của 1 lái buôn “là người rất nghiêm túc”, “không ưa gì chuyện tầm phào” và là “chủ tài khoản mang những tại sao ở ngân hàng” đã chào đón một vị khách ko mời mà đến.
Nội dung 2
Rồi cậu tiếp tục lên đường, đặt chân vào sự lạ lẫm của hành tinh trang bị năm – hành tinh nhỏ nhất trong tất cả – hành tinh chỉ đủ chỗ cho 1 cột đèn đường và một người thắp đèn. Ngặt nỗi, đèn thì cứ phải bật rồi tắt mỗi phút một lần, bởi hành tinh quá nhỏ đi thôi, cho nên ngày, đêm luân phiên không ngớt trong sáu mươi giây đồng hồ. Vì thế người thắp đèn ấy, bởi trung thành với mệnh lệnh cho buộc phải vô cộng cực khổ, nhưng đau khổ là thế, ông vẫn cảm thấy vinh quang, bởi hành động của ông có ích, như thể vừa khai sinh 1 vì sao hay 1 bông hoa lúc bật đèn lên, và khi tắt đèn, là để bông hoa hay tại sao đấy đi ngủ, 1 công việc mới đẹp đẽ làm sao!
Nhưng dòng công việc này lại “ hẳn sẽ bị coi khinh trong mắt đa số những người khác”. Tuy nhiên trong mắt Hoàng tử bé, “chỉ mang ông đó mới không lố bịch. Điều ấy hẳn là bởi ông đấy lo nghĩ cho một điều gì khác ko kể bản thân.”, đấy cũng là người độc nhất vô nhị mà hoàng tử bé nghĩ rằng đáng để cho cậu kết bạn. Bởi những hành tinh trước đó, ông vua thì độc đoán, ưa áp đặt, thích phán xét; ông hợm mình thì thực dụng, ưa tán dương, thích tung hô; ông nát rượu lại chán ghét thực tại, rầu rĩ chọn say; tới ông thương nhân cũng là người ích kỉ, chỉ muốn chiếm hữu cho riêng mình vẻ đẹp lóng lánh của những vì sao. Họ đều trở thành các người vô cùng “người lớn”.
Điều đó làm tôi hồi ức đến lần đầu gặp gỡ giữa hoàng tử bé và chàng phi công trên sa mạc. Bằng giọng nói nhè nhẹ, lạ lùng, cậu đã cất tiếng: “Ông làm ơn…vẽ cho tôi 1 con cừu!”. Khi đó phi công trẻ đã vô cùng bất ngờ, bởi tại nơi bí quyết xa chỗ có người tới hàng nghìn dặm, lại với một chất giọng hồn nhiên trẻ nít tới thế. Và trước sự sửng sốt ấy, như 1 điều vô cộng hệ trọng, cậu chầm chậm nhắc lại lời mình nói. Đương nhiên rồi! “Khi sự kì bí thật quá chừng ghê gớm, ta đâu dám ko tuân thủ.”?
Vậy là chàng phi công đã vẽ, sau ba lần thất bại trước dòng kiểm tra khắc nghiệt của cậu giám khảo, cuối cùng kiên nhẫn mất hết, chàng phi công mới nguệch ngoắc phác họa một chiếc hộp rồi chìa ra: “Đây là loại hòm, con cừu cậu muốn ở bên trong.” Tưởng chừng kết quả sẽ như ba lần trước, ngờ đâu, khuân mặt cậu hoàng tử lại bừng sáng, vì đó, đích thị là con cừu mà cậu muốn! Còn “những người lớn”, họ sẽ chẳng bao giờ thấy được điều lí thú ấy, điều lí thú vô cùng mực ngây thơ, vô cùng mực thuần khiết trong trái tim con trẻ.
Rồi, tiếp tục chuyến hành trình, cậu sang hành tinh thiết bị sáu – hành tinh của 1 nhà địa lí. Cậu trò chuyện có ông, cũng như các người trước đó. Với lời khuyên của nhà địa lí, cậu kẹ sang hành tinh cuối cộng trong chuyến tham quan –Trái Đất.
Đáp xuống chốn sa mạc không người, gặp được 1 con rắn mà nếu ai dám đụng đến nó, nó sẽ đưa người đó, “trở về với đất nơi mà hắn được lấy ra”, rồi băng qua các ngọn núi “vừa nhọn hoắt vừa sỗ sàng”, đi qua cát, đá, tuyết, đi theo lối mòn của con đường, cậu bắt gặp một vườn đầy những bông hồng, hết sửng sốt lại đến thất vọng, bởi cậu luôn tin rằng hoa của cậu là độc nhất vô nhị vô nhị. Chỉ là tại thời khắc ấy, cậu đâu biết: “Chính thời kì mà cậu dành cho bông hồng của cậu mới làm cho bông hồng của cậu quan yếu đến thế”, khác biệt đến vậy.
Nội dung 3
May mắn rằng, cậu đã đúng khi gặp được một người bạn, đó là chú cáo nhỏ – chú cáo sở hữu bộ lông đỏ rực, loài vật của sự yên ổn yên ổn ko rõ là tinh ranh ma hay thông thái. Chú cáo đó đã dạy cho cậu biết thế nào là “thuần hóa”, dạy cậu hiểu nên chịu bổn phận có các gì mình thuần hóa, dạy cậu nhận ra quên một người bạn là điều đáng buồn nhất, vì chẳng cần ai cũng từng với 1 người bạn. Chú cáo cũng nói bí hiểm của mình cho Hoàng tử bé, một bí ẩn rất chi là đơn giản, nhưng hãn hữu ai nhớ rõ, đấy là: “Con mắt thường luôn mù lòa trước điều cốt tử.”
Cũng giống như bông hồng của cậu vậy. Cô nàng thường phàn nàn, hay khoe khang, luôn giở các mánh khóe vụng về về, khi đề cập đa dạng có các lời ngây ngô, lúc thì lại yên ổn yên ổn tựa như nghiền ngẫm, tính tình “phù phiếm pha chút đỏng đảnh”, cậu chàng chính vì thế mà quên đi bí quyết thấu hiểu bằng tâm, mà chỉ tin những gì mà mình thấy bằng mắt. Cậu quên rằng, từ lúc bắt đầu sửa soạn bộ cánh mới, cô nàng đã tỏa hương, tỏa sáng cho cậu, quên đi “tính nết diụ dàng của cô nàng đằng sau các mưu mẹo tội nghiệp kia”, quên đi cô nàng chỉ sở hữu “bốn loại gai chằng nhòm nhò gì so có lũ thú dữ”. Cậu quyết định rời đi, nhưng vẫn còn chút lo âu, sợ gió, sợ các con vật sẽ khiến cho thương tổn tới tình yêu êm ái dịu ngọt mà nhất thời chưa hiểu hết.
Và thế là bông hoa đã đáp lời: “Thì chắc là em cần chịu đựng hai hoặc ba con sâu ví như muốn khiến cho quen với tụi bướm chứ.”, “thôi, đừng lân khân nữa, chàng đã quyết định rồi mà. Hãy đi đi.” Và rồi, cậu đã đi. Bởi lẽ cậu còn quá trẻ để học cách yêu thương 1 ai khác.
Sau này, sau chuyến viễn du dài, hoàng tử bé mới chợt nhận ra nỗi băn khoăn của mình có nàng hồng, nhận ra rằng chỉ nên xét đoán ai ấy từ hành động chứ ko bắt buộc từ lời nói, bởi thứ mà mình đang thấy trước mặt chỉ là dòng vỏ, còn điều liên tưởng nhất lại vô hình vô ảnh…
Giống như đại thi hào William Shakepeare từng nói: “Đừng yêu bằng mắt mà hãy yêu bằng tâm hồn.”, bởi toàn bộ đa số đồ vật chỉ được cảm nhận bằng trái tim mới thần kì nhất.
Như điều khiến cho nên vẻ đẹp của sa mạc, ấy chính là vì đâu đó trong nó ẩn giấu 1 cái giếng. Và điều làm những vị tinh tú trở nên ngọt ngào là bởi “nếu ai đó thương một bông hoa mà bông hoa đó lại là độc nhất trên cả triệu cả ức các vì sao, thì chỉ cần ngắm những tại sao thôi đã đủ để người ấy thấy mình hạnh phúc.” Vậy đấy, ấy chính là tình thương. Bạn yêu 1 nhánh lá, bạn sẽ cảm thấy cả dòng cây mới ngập tràn sinh khí khiến sao! Bạn yêu một đám mây, bạn sẽ cảm thấy cả bầu trời mới trong xanh đến nhường nào!
Rồi cuối cùng, lúc nhận ra uẩn khúc của mình từ bài học mà Cáo nhỏ dạy, hoàng tử bé, chàng đã quyết định “đi bước nữa”. Một mình. Và ngã xuống…Chàng thoát li thân xác để đưa linh hồn về phía dải ngân hà, nơi mang hành tinh, mang bông hoa mà chàng thương. Để lại nỗi đau nhức nhói và sự hả giận mai hậu cho phi công ấy. Để lại những suy tư sâu thẳm dưới lớp vỏ hồn nhiên giản đơn trong lòng mỗi đọc giả. Để lại những kinh nghiệm đắt giá về 1 vẻ đẹp kín đáo, về 1 mẫu phù du mỏng manh, và về 1 điều gì ấy mãi vĩnh cửu, mãi trường tồn…
0 Nhận xét